


Khi mới bắt đầu hành trình apply, Yến Nhi từng nói em chỉ đang muốn “tìm một chương trình học vừa sức, không quá căng”. Mong muốn ấy nghe có vẻ quen thuộc – như bao bạn học sinh khác đang dò dẫm một con đường lạ, vừa muốn an toàn, vừa không muốn tụt lại.
Nhưng càng làm việc cùng, càng rõ ràng một điều: đó chỉ là “bề ngoài” ban đầu.
Bên trong Yến Nhi là một người… khó tính, khó chiều và khó thuyết phục. Không phải kiểu cá tính gây gắt, mà là một sự sắc sảo – kiểu người chỉ gật đầu khi thực sự tin, và không bao giờ làm điều gì nửa vời chỉ để “cho xong”.


Càng về sau, quá trình apply không còn là “tìm trường phù hợp”, mà là hành trình tự định nghĩa lại mình. Không phải học sinh “ngon nghẻ”, cũng không phải nhân vật “hoàn hảo” – mà là một người trẻ đang dần lộ rõ sự tự tôn, mạch nghĩ độc lập, và một thái độ không chấp nhận sự dễ dãi với chính mình.



Khi kết quả lần lượt về từ Doshisha, Ritsumeikan, rồi Keio, cảm xúc không phải là “vỡ òa” – mà là một sự xác nhận thầm lặng. Rằng những gì làm ra từ nội lực thật sự, từ tư duy rõ ràng, và từ tinh thần không dễ thỏa hiệp, thì sẽ luôn để lại dấu ấn.
GTJP biết ơn vì đã được đi cùng Nhi trên chặng đường này – đôi lúc mệt, đôi lúc “căng”, nhưng luôn rất thật, rất rõ, và rất đáng giá.

Có những người giỏi vì biết lắng nghe. Nhưng cũng có những người giỏi vì không dễ bị thuyết phục. Và Nhi thuộc nhóm thứ hai.